[Phượng Tuyệt Thiên Hạ] 008


 

008 Cường đại trận doanh

Editor: Nin

 

Phong Lạc Vân chưa bao giờ chật vật như vậy. Chạy trối chết, mồ hôi đầm đìa, tuyệt mỹ dung nhan ướt đẫm mồ hôi. Nàng hoàn toàn mất đi phong thái thong dong tiêu sái thường ngày.ểnTừng ngụm từng ngụm thở hổn hển, so với chó Nhật còn đáng thương hơn. Xác định phía sau không có người đuổi theo, Phong Lạc Vân mới ngừng lại. Thật sự gặp quỷ, tình huống hoàn toàn mất đi khống chế, hoàn hảo không có lộ ra dấu vết. Cảnh giác nhìn bốn phía, không có ai. Thực không có người. Phong Lạc Vân mới thở phào một hơi, lau một phen mồ hôi. Khôi phục bộ dạng lãnh mạc, sải bước hướng phía ngoài đi đến. Bắt đầu luống cuống không biết chạy đi đâu. Nhưng là phía trước thật rộng lớn, ra ngoài trước rồi nói sau.

Một lùm cây cao che tầm mắt, càng đi sâu, tầm nhìn càng mơ hồ. Phong Lạc Vân âm thầm kinh sợ, cây cối giống như không có tận cùng, giống như một lốc xoáy sáu màu, chính mình càng không ngừng di chuyển ở bên trong.

Xắn tay áo lên, Phong Lạc Vân linh hoạt nhảy lên thân cây gần nhất, không có biện pháp, cảnh báo còn chưa có giải trừ, dùng loạn linh lực không tốt lắm. Đứng ở ngọn cây, nàng cố gắng quan sát phía xa. Chỉ thấy cây cối rậm rạp um tùm, căn bản không nhìn tới bến. Nhánh cây gầy yếu không chịu nổi sức nặng của Phong Lạc Vân, thanh âm ken két vang lên không ngừng. Thực làm cho nàng toát mồ hôi.

Phong Lạc Vân vừa mới nhảy xuống đất, thần sắc lập tức khẩn trương lên. Nơi này xác thực không phải nơi tốt gì. Nếu như không sai trong lời nói, đây chính là Lục lâm trận. Bình thường trừ việc luyện võ, nàng tiếp xúc nhiều nhất chính là kỳ môn độn giáp. Thế giới rộng lớn, có rất nhiều người đi trước để lại cường đại trận pháp.

Bình thường nói đến, những địa phương có linh vật đều có trận pháp ngăn cản người thường đi vào. Hay là nơi này có thứ gì tốt, Lạc Vân nghĩ lại, ý thức bắt đầu hướng phạm vi trong mười km bắt đầu tìm kiếm.

Phong Lạc Vân tâm tình tĩnh xuống, vận dụng ý thức rất nhanh tìm được đường ra, tuy rằng nơi này có rất nhiều bảo vật, nhưng lẻ loi một mình cũng không phải chuyện tốt. Không nên để tham niệm đem chính mình hủy diệt. Huống chi đây chính là tình huống đặc thù, Linh Thạch không có ở bên người, bên ngoài lại có rất nhiều người nhìm chằm chằm. Ba mươi sáu kế chạy là thượng sách, Phong Lạc Vân nhưng chưa bao giờ đánh trận mà không có năm chắc.

Đi vào địa điểm thối tảng đá chỉ định, tìm được một cái chai được chon dưới tang cây, Phong Lạc Vân vội vội vàng vàng chạy trở về. Vừa đẩy cửa vào, khắp phòng ngồi đầy người. Phong Lạc Vân kinh ngạc lui ra ngoài. Ngẩng đầu nhìn biển số nhà, không có đi nhầm nha.

Hai tay khoanh ở trước ngực, Phong Lạc Vân vẻ mặt lãnh mạc bước đi vào. Ở chính địa phận của mình lại có người tới nháo sự. Nàng thực muốn nhìn mấy người kia là ai? Còn có, thối tảng đá kia đi chỗ nào, không phải nói nó coi nhà tốt lắm sao?

Nhìn quanh một cái, trong nhà ban đầu còn rất náo loạn lập tức lặng ngắt như tờ. Một đám người kinh ngạc nhìn Phong Lạc Vân đi từ ngoài cửa đi vào. Trong khoảng thời gian ngắn ai cũng không nói gì.

Thanh âm của giàu cao gót thanh thúy vang vọng trong đại sảnh, Phong Lạc Vân đứng ở trung tâm, vẻ mặt xanh mét nói: “ Xin hỏi các vị không mời mà đến là có ý gì?”

“ Ngươi chính là chủ nhân nơi này?” Một người có bộ dáng nho sinh tiến lên từng bước lễ phép hỏi.

Người ta cho ngươi khuôn mặt tươi cười, ngươi cũng không nên dùng bộ mặt cứng ngắc, Phong Lạc Vân sắc mặt hơi dị đi: “ Không sai, nơi này là địa phận của ta.”

Người ở bên trong vừa nghe, liếc nhau một cái. Một tiếng trống vang lên, đều nhịp quỳ xuống trước mặt nàng: “Tham kiến chủ thượng!” Thanh âm thiếu chút nữa đem nóc nhà nhấc lên.

Phong Lạc Vân nhất thời ngơ ngẩn, đây là như thế nào. Trên trời đánh xuống một tiếng sấm cũng không có mạnh mẽ bạo liệt như vậy, như thế nào đảo mắt liền thành chủ thượng của đám người kia. Xem trong bọn họ còn có lão nhân bảy mươi tám mươi. Cơm có thể ăn bậy, nói cũng không thể nói lung tung nga.

“ Các ngươi nhận sai người.” Phong Lạc Vân tao nhã ngồi trên sô pha, mắt lạnh nhìn những người đang quỳ gối trước mặt. Bốn phía tìm kiếm nhưng không thấy thân ảnh màu xanh oa nhi tiểu thí hài đâu cả.

“ Ngươi là chủ nhân nơi này, chính là chủ thượng của chúng ta.” Vị nho sinh vừa rồi hơi nâng đầu, kiên định nói.

“ Tham kiến chủ thượng!” Thâm âm to rõ lại chỉnh tề vang lên.

Phanh, Phong Lạc Vân thiết chút nữa không đặt mông ngồi trên đất đi. Cảm thán  ngày hôm này gặp một đám kẻ điên. Bệnh viện nhà ai không có đạo đức như vậy, đem những người này thả ra?

Mắt hạnh trừng, Phong Lạc Vân đứng lên: “Ta nói một lần cuối cùng, ta không phải chủ thượng của các ngươi. Nơi này không chào đón các ngươi, thỉnh về cho!” Ngọc thủ mềm mại duỗi ra đúng tiêu chuẩn tiễn khách.

Nhìn những người này chỉ biết bọn họ đến từ một không gian khác. Cũng không biết làm sao đầu lại có vẫn đề, chạy tới đây nhận loạn thân thích, bỏ qua một bên quan hệ.

“ Chúng ta sinh là người của chủ thượng, chết là quỷ của chủ thượng.” Đám người kia như cũ quỳ trên mặt đất, vẫn không nhúc nhích.

Phong Lạc Vân hoàn toàn muốn té xỉu. Điên rồi, một đám điên, ai tới cứu nàng đi. Nàng vỗ đầu, không nói gì nhìn trời. Trời ạ, chém một tia chớp xuống đây đi, để cho ta thanh tỉnh một chút. Phong Lạc Vân ở trong lòng hò hét.

Răng rắc một tiếng, một đạo bạch quang bổ tới nóc nhà, không thể nào, liền linh như vậy sao.

“ Nữ nhân, ta đã trở về!” Thanh âm tiểu thí hài đúng lúc vang lên, hóa giải vẻ xấu hổ vô cùng của Phong Lạc Vân. Nhưng vừa giương mắt nhìn lên, chỉ thấy đằng sau tiểu thí hài đi theo thật dài một đoàn người. Phong Lạc Vân mặt so với đạo thiểm điện kia còn muốn trắng hơn.

Tiểu thí hài lúc này lại muốn như thế nào, biết rõ chính mình sợ nhất nhiều người, còn mang nhiều người đến như vậy, Phong Lạc Vân trong mắt hai dấu chấm hỏi bốc lên!

 

 

Góc bình loạn