[Phượng Tuyệt Thiên Hạ] 006


 

006 Một tiếp hai

Editor: Nin

“ Thật có duyên, chúng ta lại gặp mặt!” Một thân ảnh màu trắng đập vào mắt nàng.

Phong Lạc Vân thiếu chút nữa muốn đi thẳng. Rõ ràng hôm nay muốn tránh xa mấy loại động vật có tâm chí mạnh mẽ, như thế nào một cái đã thành hai rồi. Thanh âm này, thân ảnh này, không phải ngày hôm qua xuất hiện sao, gọi là Kỷ Vịnh Diệp gì đó.

Phong Lạc Vân hai bên mí mắt nhảy không ngừng, một cỗ dự cảm không tốt mãnh liệt ập đến. Nàng rất muốn dứt ra rời đi. Nề hà, hai người kia thoạt nhìn cũng không dễ từ bỏ ý đồ. Hai mặt thụ địch, bốn bề thọ địch * trước sau có địch, bốn phía bị vây khốn*.

Nếu là bình thường, Phong Lạc Vân chỉ cần dùng một chút linh lực, có thể đem hai tên vô sỉ đá xa vạn dặm. Nhưng hiện tại không được, thời điểm này không bình thường. Ngày hôm qua nàng cũng mẫn cảm các giác được Kỷ Vịnh Diệp không phải là kẻ dễ bắt nạt. Phóng nhãn T đại, từ hiệu trưởng, cho tới người làm vệ sinh. Bao gồm hoa cỏ, cây cối Phong Lạc Vân đều nhớ nhất thanh nhị sở. Ai kêu khuyết điểm lớn nhất của nàng là trí nhớ tốt chứ? Hai người kia trống rỗng xuất hiện, tự xưng là sinh viên T đại. Mặc cho ai đều đã hoài nghi.

“ Ngươi là cùng ta nói chuyện sao?” Phong Lạc Vân quyết định giả ngu. Chớp đôi mắt to vô tội. Một đôi tròng mắt hắc bạch phân minh chuyển động.

“Đương nhiên, trong này chỉ có ngươi là giai nhân một người.” Kỷ Vịnh Diệp cười tủm tỉm nhìn người trước mắt.

“ Ta và ngươi cũng không quen.” Phong Lạc Vân giật giật khóe miệng, hôm này tuyệt đốt là ngày đen tối của nàng, nhìn trước mắt hai vị đồng dạng xuất sắc nam nhân, còn có sáng sớm trước khi xuất môn, thối tảng đá thần bí tươi cười, da đầu một trận run lên. Thiên a, không cần vui đùa quá chớn như vậy, trái tim nhỏ của ta chịu không nổi đả kích nghiêm trọng như vậy.

“ Nhưng là, ta cảm thấy cùng ngươi quen thuộc vô cùng, tựa hồ đã muốn nhận thức mấy ngàn năm.” Kỷ Vịnh Diệp trưng ra một động tác tự nhận cực tiêu sái.

Ách, Phong Lạc Vân thiếu chút nữa nhổ ra. Cuộc đời nàng sợ nhất là loại người này, lấy bộ dạng suất, mấy ngàn năm, kia vẫn không hơn lão yêu quái.

“ Ta như thế nào không nhớ rõ ngươi đâu, trí nhớ của ta luôn luôn tốt nhất.” Phong Lạc Vân hơi có vẻ ghét bỏ cái người tự nhận là phong lưu phóng khoáng. Không đả kích ngươi một chút, không biết bánh bao được làm từ bột mì.

“ Không quan hệ, sau này ngươi sẽ nhớ kỹ ta.” Kỷ Vịnh Diệp cũng không nóng không lạnh, hoàn toàn không để ý nam nhân đối diện. Trong mắt chỉ có một bóng tóc dài sắc hồng.

Phong Lạc Vân âm thầm kêu khổ, tại sao lại đến cái tên mặt dạn mày dày, hôm nay sẽ bị kẹt ở nơi này, Ai nha, bình thường não đều rất linh quang, như thế nào hôm này liền suy nghĩ ngắn rồi? Hoàn hảo chỗ này đủ hẻo lánh, bình thường không có người nào đến, bằng không hôm này mặt nhưng bị quăng đến nhà bà ngoại rồi.

Đang lúc Phong Lạc Vân khó xử thời điểm, thanh âm phía sau vang lên đúng lúc giải cứu nàng khỏi cảnh xấu hổ. Phong Lạc Vân thiếu chút nữa sẽ quỳ xuống, cảm tạ Jesus, cảm tạ thánh mẫu Maria, cảm tạn Quan Thế Âm Bồ Tát.

“ Diệp, đã lâu không gặp!”

“Đồng Tử, ngươi cũng tới rồi!”

Hai người vạn phần nhiệt tình gọi nhay, hai tay theo bên người Phong Lạc Vân xẹt qua nắm chặt cùng một chỗ. Phong Lạc Vân kinh ngạc nhìn trước mắt hai người này. Cảm tình hai người thực quen thuộc. Ra vẻ cảm tình hoàn hảo vô cùng. Nhưng là các khớp ngón tay trắng bệch của hai người lại xem ra không phải như vậy.

Sóng ngầm mãnh liệt, hai nam nhân đồng dạng xuất sắc, Phong Lạc Vân cứ như vậy bị bọn họ kẹp ở giữa, hình thành một hình ảnh quỷ dị. Đúng dịp là, vừa vặn có người từ nơi này đi qua thấy một màn này, Kết quả là, tin tức Phong đại tiểu thư có bạn trai nhanh chóng ở T đại truyền ra. Rơi đến tai người cuối cùng, biến thành hai nam nhân vì tranh đoạt Phong đại tiểu thư, ra tay quá nặng, máu tươi tung tóe. Chậc, chậc, chậc, lời đồn đãi quả thực đáng sợ.

 

Góc bình loạn